Hạt cà phê
Cà phê chim sóc – Hành trình lên men tự nhiên giữa vườn rừng nguyên bản
Lần đầu tiên, Xì Phố giới thiệu đến bạn một mẻ cà phê vô cùng đặc biệt. Phương pháp lên men tự nhiên chẳng-ai-ngờ-tới, chỉ có thể tìm thấy trong hệ...
Xem bài viếtCó khi nào bạn đặt mình ở vị trí của “hạt cà phê” để cảm nhận rõ hơn hành trình của từng hạt bé xíu? Nghe hơi ngớ ngẩn, nhưng đó là điều khá thú vị nếu bạn có thêm một góc nhìn từ chính những hạt cà phê. Bởi vậy, bạn cùng Xì Phố “khám phá thế giới dưới góc nhìn của hạt cà phê” trong bài ký dưới đây.
—
“Mỗi sự sống trên thế giới này đều có một hành trình riêng. Tôi – một hạt cà phê bé xíu – cũng có hành trình khám phá đầy thú vị. Hành trình của tôi, hóa ra không chỉ là chuyện lớn lên, mà còn là chuyện được sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.
Tôi bắt đầu đời mình trong khu vườn cà phê Xì Phố, nơi đất trời giao hòa dưới bóng rừng xanh. Khi ấy, tôi chỉ là một mầm hoa, khẽ khàng bật lên giữa những ngày nắng hanh hao. Tôi không vội nở, chỉ lặng lẽ quan sát những chuyển động quanh mình. Những tầng lá xanh ngắt lọc ánh sáng thành từng vệt vàng ấm áp, gió nhẹ thoảng mùi đất sau cơn mưa. Ở đây, không chỉ có tiếng gió thì thầm hay tiếng chim chuyền cành mà còn cả dáng người nông dân cần mẫn đi ngang, áo bạc màu theo năm tháng.
Tôi hiểu, để một bông hoa có thể nở là bao công sức lặng thầm. Họ lom khom đi dọn cỏ, tỉa cành, tay thoăn thoắt nhưng ánh mắt thì lúc nào cũng dừng lại trên từng chồi non. Ánh nắng sớm, chiều hắt trên khuôn mặt sạm da, họ cười hiền, nụ cười lẫn với mùi sương và đất. Không phân thuốc, không quá ồn ào máy móc. Tôi lớn lên từ sự kiên nhẫn, từ bàn tay cần mẫn và niềm vui rất đỗi giản dị của họ.
Bởi họ đã tỉ mỉ chăm sóc nên chúng tôi đã cùng đáp lại họ bằng một mùa hoa nở trắng ngần, mùi hương thơm ngát, ngọt lành. Hương hoa thoảng bay đi xa gọi mời từng đàn ong, đàn bướm, chim chóc dắt dìu nhau về vườn. Khung cảnh vừa sinh động nhộn nhịp, vừa hạnh phúc nên thơ.
Đi qua những ngày khoe sắc, những cánh hoa trắng độ nào đã lã chã rụng xuống. Tôi thu mình lại, gom góp dưỡng chất thành quả ngọt. Giai đoạn trưởng thành ấy không êm đềm hoàn toàn, có lúc nắng gắt gao, có khi mưa ào ào. Dù có những ngày khô hạn nhưng may thay, khu vườn nơi tôi sống luôn đủ hơi ẩm và xanh mát. Lớp cây tà tà mặt đất giữ nước, hàng cây rừng cao lớn giang tán lá che nắng chắn gió. Thi thoảng, gió thì thầm mang về những câu chuyện từ khu vườn khác – nơi không khí nặng mùi hóa chất, cây cà phê lớn lên cô đơn và vội vã dưới bàn tay công nghiệp hóa. Mỗi lần gió mang tin về, tôi lại thấy lòng chùng xuống một nhịp. Cũng bởi điều đó nên tôi càng trân trọng và biết ơn hơn đời sống hiện tại tôi được trải qua - nơi tôi được lớn lên chậm rãi, sống vui vẻ hạnh phúc cùng nhiều loại cây và chim muông.
Thời gian cứ thế đi qua, sau 9 tháng kể từ ngày tôi là một bông hoa trắng ngần giờ đây đã trở mình lớn lên thành quả cà phê căng tròn, đỏ au. Người nông dân mang theo rổ rá, tỉ mỉ lựa từng quả chín mọng, không vội vàng, không ép buộc. Những quả cà phê nếu vẫn đang chuyển mình chưa đủ độ chín sẽ được người nông dân giữ lại trên cành. Họ rất trân trọng hành trình trưởng thành của mỗi hạt cà phê chúng tôi, để chúng tôi được lớn lên tròn vẹn nhất.
Lần đầu tiên tôi rời khu vườn xanh mát nơi tôi từng ngày lớn lên để đến một môi trường mới. Trở về nhà của người nông dân, tôi được rửa sạch bằng nước, rửa sạch những bụi bẩn còn bám quanh mình. Tiếp đó, tôi lại được nằm thư thả trên những giàn lưới thông thoáng, có nắng ấm. Nắng và gió giúp lớp vỏ ngoài khô dần, nhưng không làm mất đi hương thơm bên trong tôi. Đêm đêm nằm trên giàn phơi, tôi nghe tiếng gió kể chuyện mùa màng, tiếng côn trùng réo rắt vọng lại, lòng nhẹ dần như kẻ đang chờ chuyến đi xa.
Nhà rang là điểm dừng tiếp theo. Tôi nằm gọn trong máy rang, nhiệt độ tăng dần, len vào từng kẽ hạt. Người thợ đứng bên, mắt không rời khỏi vòng quay. Ánh mắt họ tập trung tuyệt đối, vầng trán nhíu nhẹ, tay lướt trên bảng điều chỉnh. Không hối hả, không lơ là. Họ lắng nghe tiếng nổ lách tách đầu tiên của chúng tôi như một tín hiệu quan trọng.
Từng khoảnh khắc chuyển biến trong lồng nhiệt, lần đầu tiên tôi phải trải qua những đớn đau cùng cực như thế. Sức nóng xâm nhập qua từng lớp cellulose. Nhiệt độ cao cùng những vòng quay khiến chúng tôi biến đổi từ hình thái bên ngoài: kích cỡ hạt, màu sắc hạt đến những biến đổi về tính chất thành phần. Trải qua những thách thức tưởng chừng chẳng chịu nổi đó, hóa ra lại là cơ hội để tôi được trở thành một phiên bản đặc sắc thú vị. Nên bạn nhé, nếu khó khăn thách thức xảy đến, biết đâu đó là cơ hội để đánh thức những phẩm chất tuyệt vời bên trong bạn - như cách tôi đã trải qua trong lồng rang.
Kể từ ngày còn là bông hoa thanh khiết tỏa hương ngọt sâu, tôi bất ngờ nhận ra ẩn bên trong mình còn là những lớp hương phong phú như thế. Giữa âm thanh rì rì, có một khoảnh khắc lặng thinh. Người thợ ngẩng lên, hít một hơi sâu, đôi mắt ánh lên niềm mãn nguyện rồi mỉm cười. Tôi biết, họ hài lòng. Và tôi, đã được chạm vào sự công nhận tuyệt đối. Họ hạnh phúc, tôi cũng vậy!
Tôi gặp lại mình trong tách cà phê ai đó pha buổi sáng. Từ góc bàn, tôi quan sát. Ánh nắng len qua ô cửa sổ, mùi cà phê nhẹ nhàng lan tỏa. Vị khách không vội vã. Họ nâng tách lên, ngắm nghía như gặp lại người bạn cũ. Ngụm cà phê đầu tiên chạm môi, đôi mắt họ khẽ khép lại. Trên khuôn mặt không còn nếp nhăn của bộn bề, chỉ còn nét thả lỏng, hân hoan. Tôi chỉ là chút hương, chút vị len lỏi vào khoảnh khắc ấy. Nhưng tôi hiểu, mọi trải nghiệm mình đi qua - đất trời, con người, thiên nhiên – đều có mặt trong giọt cà phê kia. Tôi là khoảnh khắc họ dừng lại giữa dòng đời, là một chút yên bình hòa cùng hơi thở.
Còn phần bã xác xơ? Người ta chẳng vứt bỏ. Họ gom lại, trả tôi về đất. Nhớ lại những ngày được chăm sóc dưới tán rừng, tôi lặng lẽ phân hủy chuyển mình trở thành những dưỡng chất bồi thêm cho những mầm cây khác, nơi một hành trình mới của tôi lại bắt đầu.
Từ người nông dân cần mẫn, người thợ rang tỉ mỉ, cho đến người thưởng thức, tất cả đều có chung một điều: niềm hạnh phúc giản dị, không phô trương. Tôi – một hạt cà phê nhỏ – may mắn được làm chứng nhân cho tất cả.
Giờ đây, nhìn lại, tôi nhận ra: đời một hạt cà phê cũng như đời người. Có lúc xanh non, có khi cháy bỏng, rồi lặng lẽ quay về đất mẹ. Điều đáng quý nhất không phải ở chặng đường dài ngắn, mà là những khoảnh khắc mình đã kịp cảm nhận – từ nụ cười người nông dân, ánh mắt người thợ, đến phút giây thảnh thơi của người thưởng thức. Mỗi khoảnh khắc đều đã tạo nên một hành trình hạnh phúc!”